[Truyện cần đọc chậm]
Nhật kí của anh
Ngày… tháng…năm
Tôi gặp cô gái ấy trong một ngày trời mưa tầm tã, trên đường đi đến trường đại học. Tôi không hiểu sao ông trời cứ ban mưa xuống cả mấy ngày nay không biết mệt mỏi. Thành phố khoác lên người chiếc áo bàng bạc buồn não nề. Tôi dừng xe lại trú mưa, cả người lúc này ướt như chuột lột.
Tôi vẫn nhớ dáng người của cô gái trú cùng với mình ở mái hiên cửa hàng tạp hóa. Cô ấy đeo tai phone, khuôn mặt nhìn nghiêng mang nét đẹp cổ điển. Mái tóc xoăn hơi gợn sóng, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn mưa, không hề tỏ vẻ vội vã.
Hôm đó, tôi trú mưa mà không hề cảm thấy quá cô đơn, bực tức. Giá như, tôi có một chút niềm yêu đời của cô ấy thì tốt quá?
***
Ngày…tháng….năm
Cô ấy học cùng trường với tôi, dưới một khóa! Trong giấc mơ đẹp nhất của mình, tôi cũng không dám tin cô ấy lại là bạn thân của một đứa bạn tôi!
Lam Khiết, cái tên khiến người ta luôn có cảm giác thanh thản khi nói đến, chính là tên của cô!
Tôi đã phải mời chầu cà phê tối không dưới 5 lần để tìm hiểu thông tin về Lam Khiết. Bạn thân tôi được dịp lên đời, tất cả những chầu nhậu nhẹt đều là tôi móc ví chi trả, còn nó chỉ thao thao bất tuyệt kể lể. Lam Khiết .
Đôi khi, tôi cảm thấy cuộc đời thật kì lạ. Trong ngày mưa hôm ấy, tôi tình cờ gặp Lam Khiết, cô ấy chưa hề nói chuyện với tôi một câu nào. Nhưng tôi cảm thấy mình và Lam Khiết có một sự tương đồng nào đó không lí giải nổi. Yêu từ cái nhìn đầu tiên, chuyện này chỉ diễn ra trong tiểu thuyết, vậy mà giờ đây nó lại đến với tôi!
Và, tôi biết ơn ông trời đã đem Lam Khiết bước vào đời mình.
***
Ngày…tháng….năm…
Đã hơn 2 tháng kể từ khi tôi biết về Lam Khiết, 2 tháng cho những cuộc điều tra lí lịch lấy thông tin từ đứa bạn thân. Sau mỗi chầu cà phê, nó lại bông đùa tôi rằng : “ Mày chủ động đi,sao mà ngại ngùng quá vậy. Mày cũng đâu có tệ, đẹp trai sáng sủa”.
Trước sức ép của đứa bạn thân, tôi bấm bụng đánh liều, đứng trước cửa giảng đường đợi Lam Khiết ra khỏi.
Cô ấy đang nói chuyện rôm rả cùng đám bạn, từ từ tiến đến chỗ tôi….Bỗng nhiên, nhuệ khí tiêu tan quá nửa trong người tôi, cảm giác tim trong khoảnh khắc nào vội rớt ra ngoài…..
- Chào bạn….- Giọng tôi run lên vì hồi hộp – Mình có thể làm quen với bạn, được chứ?
Vì run quá, tôi không dám nhìn kĩ vẻ mặt ngạc nhiên tột cùng của Lam Khiết. Đám bạn thân bắt đầu rộ lên, vội đẩy đẩy vai cô ấy.
Ngày hôm nay thật tệ, tệ không còn gì có thể tệ hơn. Lam Khiết không mở lời, tôi sốt ruột dúi vào tay cô ấy một bức thư, xong rồi lùi dần, lùi dần….như một kẻ ngố!
***
Ngày…tháng…năm
Bức thư hồi âm của Lam Khiết được gửi đến sau 2 ngày. Tôi mở ra đọc, nội dung trong thư chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng lại khiến tâm trạng tôi lên mây cả ngày.
Lam Khiết đã chấp nhận lời đề nghị làm bạn của tôi. Chúng tôi đi chơi riêng với hội bạn thân, tại đây Lam Khiết dễ dàng mở lòng mình hơn. Tôi nhớ lại câu chuyện đứa bạn thân kể về cuộc đời long đong của Lam Khiết. Cô ấy phải đi làm từ rất sớm, chủ yếu là làm ảo thuật ngoài đường, cho nên rất thích góp vui trong những dịp đi chơi như vậy.
Lam Khiết có thể biến chiếc túi rỗng thành chiếc túi có chứa con chim bồ câu. Khi màn ảo thuật hoàn thành, cô ấy mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt ánh lên sắc hồng từ đôi gò má, khiến tôi không thể rời mắt.
Đám đông vỗ tay tán thưởng. Kết thúc tiết mục, tôi vẫn nán lại, chờ đợi Lam Khiết thu dọn đồ đạc hành nghề.
Trước đây, tôi không dễ gì thân thiết với Lam Khiết như lúc này. Cô ấy nhìn tôi bước đi song song, khuôn mặt tỏa rạng nụ cười ấm áp:
- Cậu biết vì sao mình tên là Lam Khiết không?
Tôi đáp không ngay tắt lự.
- Lam Khiết giống như một bầu trời xanh lam trong vắt.Mẹ mình trước khi qua đời rất mong muốn mình mãi thuần khiết như vậy, cho nên đặt ra cái tên đó.
- Cậu có muốn ngắm một bầu trời rộng lớn, không bị gãy khúc bởi nhà cao tầng không? – Tôi bèn nảy ra ý tưởng.
Lam Khiết hoang mang không hiểu gì, tôi đã nháy mắt, ném chiếc mũ bảo hiểm về phía cô ấy. Đêm đó, chúng tôi đi xe máy ra đến ngoại thành trong cái lạnh rét căm căm. Rời xa cuộc sống mệt mỏi trong thành phố, xa cả những tòa nhà cao tầng đẹp huy hoàng, chúng tôi đơn giản tìm về với thiên nhiên.
Bầu trời hoang sơ nhất, rộng lớn nhất đã ở ngay trước mắt tôi và Lam Khiết.
Lam Khiết, bầu trời của cậu ở đây! Còn cậu, cậu có thể trở thành bầu trời của tớ chứ?
***
***
Ngày….tháng…năm
Tôi nắm lấy tay Lam Khiết, đi dạo quanh phố phường trong ngày trung thu.
Đã gần 3 năm kể từ khi chúng tôi chính thức quen nhau.
Lam Khiết từng hỏi: “Anh thích em từ khi nào thế?”
Tôi mỉm cười, vội kể lại câu chuyện về một chàng sinh viên đi trú mưa, gặp một cô gái đang đeo tai phone, khuôn mặt nhìn nghiêng mang nét đẹp cổ điển. Mái tóc xoăn hơi gợn sóng, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn mưa, không hề tỏ vẻ vội vã.
Trong khoảnh khắc đó, chàng trai đã biết cô ấy chính là định mệnh của đời mình.
Lam Khiết gục đầu vào vai của tôi, em vẫn thích nhõng nhẽo như con mèo nhỏ: “Em thích anh từ lúc anh rủ em đi ngắm bầu trời hôm đó!”
Tôi nhắm mắt lại, bình yên ngồi bên Lam Khiết. Tôi biết, mình không thể chờ đợi thêm được nữa, ước muốn kết hôn với em ngày một cháy bỏng trong lồng ngực.
Giống như…khi bạn biết được định mệnh ngay ở trước mặt mình, bạn chỉ muốn giữ người ấy suốt bên cạnh mình, để thời gian yên bình thế này biến thành mãi mãi….
***
Ngày…tháng…năm
Ngày…tháng…năm
Tôi kết hôn với Lam Khiết, cũng là vào một ngày trời mưa tầm tã.
Em cũng không thể nào biết,ngày cưới cũng chính là ngày tôi gặp em đầu tiên. Trong tiếng chúc tụng của quan khách, khuôn mặt Lam Khiết rạng rỡ nắm chặt tay tôi, đôi mắt em sáng ngời những tia hy vọng tương lai hạnh phúc.
Tổ ấm nhỏ của gia đình chúng tôi, chắc chắn sẽ thật hạnh phúc.
Hạnh phúc….
Tôi đánh vần từ đó suốt bao nhiêu năm liền.
Đến khi nghe tin Lam Khiết bị tai nạn giao thông trên đường từ chỗ làm, tôi gần như ngã quỵ.
***
Ngày…tháng….năm
Bác sĩ nói, Lam Khiết bị chấn thương vùng não, có thể hồi tỉnh, nhưng không biết lúc nào sẽ đột ngột xuất huyết mà ra đi.
Ngồi trong phòng chờ, tôi khóc hết nước mắt. Giống như trút cạn mọi nước mắt của cuộc đời mình.
Lam Khiết chẳng có mấy khi được vui vẻ trong đời. Tôi biết, cô ấy mưu sinh từ lúc nhỏ, nhưng niềm lạc quan luôn luôn an ủi những lúc mềm yếu nhất. Tôi quyết tâm nuốt nước mắt, vội vào phòng hồi sức thăm Lam Khiết.
Đầu em băng trắng, ánh mắt như muốn nói điều gì đó khi nhìn thấy tôi.
“Lam Khiết, bầu trời xanh lam, anh hát cho em nghe bài gì nhé!” – Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng lại bị lạc đi.
Em nhẹ nhàng gật đầu. Tôi bắt đầu cất giọng, cảm thấy bản thân nhẹ nhõm đi đôi chút. Có em ở cạnh tôi bây giờ, tôi không còn phải bận tâm, buồn phiền bất cứ điều gì nữa.
***
Ngày…tháng….năm
Trí nhớ của Lam Khiết ngày càng giảm sút. Đó chính là biểu hiện thường thấy của những bệnh nhân bị chấn thương não.
Em dần quên đi những trò ảo thuật mình đã từng biểu diễn nhiều năm liền.
Em dần quên đi những kỉ niệm về tôi và em. Ngay cả ý nghĩa cái tên của mình, em phải mất một lúc mới nhớ ra được.
Ngồi cạnh bên Lam Khiết, tôi bắt đầu kể lại từng câu chuyện của chúng tôi một cách say sưa. Nắng chiếu qua cửa sổ làm sắc mặt em ửng hồng. Môi em run run, nhìn tôi mà lòng dâng lên cảm giác đau đớn:
- Em sợ một ngày nào đó, em sẽ quên đi anh!
- Nếu em quên, anh sẽ lại kể từ đầu. Ngày qua ngày, em sẽ nhớ lại, sẽ nhớ nhiều hơn xưa nữa!
Tôi lẳng lặng ôm lấy thân người em, lúc nào em cũng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi. Ngày mai, những câu chuyện tôi kể, em sẽ lại quên đi lần nữa. Nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ.
***
Ngày….tháng….năm
- Anh là ai?
Lam Khiết vừa tỉnh dậy, nhìn thấy tôi, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Đã biết trước sẽ có ngày này, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình có thể bình tĩnh đối mặt. Ông trời đang thử lửa cho tình yêu của chúng tôi, dù chỉ còn một chút hy vọng còn sót lại, tôi sẽ phải chiến thắng vì Lam Khiết của mình.
Đến ngày thứ mười của tháng cuối cùng, Lam Khiết đã ra đi mãi mãi. Hôm đó là một ngày trong xanh, ánh nắng chiếu qua hàng cây ấm áp, tạo thành những đường vân tuyệt đẹp. Lam Khiết năn nỉ tôi cho cô ấy ra ngoài hưởng nắng.
- Anh gì ơi, anh tốt quá ! Anh thật là hiền lành!
Lam Khiết vẫn chưa nhớ ra tôi, tôi buộc phải kể lại câu chuyện của mình một lần nữa. Nhưng chỉ đến nửa chừng, Lam Khiết trở nên mệt mỏi, mắt hoa lên, không ngừng ho ra máu.
Đã đến lúc rồi, phải không?
Tôi đưa Lam Khiết đến bệnh viện, tình trạng của em ngày càng nguy kịch, hôn mê sâu trong suốt nhiều giờ. Tôi thầm cầu nguyện với thượng đế, xin đừng cướp Lam Khiết của tôi, tôi sẽ không thể thấy bầu trời trong xanh một lần nữa.
Nhưng khi bác sĩ buồn bã ra khỏi, tôi biết hy vọng mà mình mong chờ bấy lâu đã chính thức chấm dứt.
Đã đến lúc… phải nói lời từ biệt.
***
Ngày…tháng…năm
Lam Khiết khi tâm trí còn tỉnh táo, nói rằng mình muốn được rắc tro ra biển. Biển phản ánh bầu trời, rồi cũng có ngày, em sẽ được hòa cùng với bầu trời, biến thành một vì sao không tên nào đó.
Tôi ngước lên nhìn bầu trời ngàn sao, đôi mắt dường như mờ đục hẳn đi. Lam Khiết của tôi, em ở đâu giữa muôn vàn vì sao ấy?
Ngày thứ mười bảy kể từ khi Lam Khiết ra đi, tôi dành thời gian đi lang thang khắp phố, ôn lại những kỉ niệm nơi tôi đặt chân đến. Một phần nào đó trong tôi cảm thấy được an ủi.
Về đến nhà, tôi dọn lại đống sách vương vãi trên bàn. Đột nhiên, từ trong đống sách rơi ra một cuốn sổ tay rất đẹp. Tôi vội lật mở nó ra, mắt hoa đi vì chữ người viết trên đó, không ai khác chính là Lam Khiết!
Hệt như tôi, đó là cuốn nhật kí mà em viết trong nhiều năm liền.
Nhật kí của em
Ngày…tháng….năm….
Trước đây, tôi không mấy để tâm đến những người nổi danh khóa trước, nhưng nghe lũ bạn kháo nhau, tôi cũng tò mò về anh ấy.
Anh ấy khá đẹp trai, tôi chú ý đến anh phần nhiều vì giọng nói trầm ấm rất gây thiện cảm với người khác. Lúc đó, anh được nhận giải thưởng sinh viên tiêu biểu của toàn khoa, bạn thân của tôi nói anh ấy học chung lớp cùng với cậu ta.
Hôm đó, trời mưa rơi tầm tã, không ngờ người tôi để ý lại xuất hiện ngay trước mặt. Tôi nên làm gì đây? Tôi cứ đứng thu lu im lặng, không đủ can đảm mở lời nói chuyện với anh. Chỉ lặng lẽ nhìn màn mưa phía trước mặt, tâm trạng như sợi chỉ tháo mãi không ra.
***
***
Ngày….tháng….năm
Tôi hoàn toàn bất ngờ khi anh lại là người ngỏ lời trước.
Cuộc sống vốn dĩ không thể đoán định được, tôi lại là người mà anh thầm yêu, trong khi chính tôi cứ nghĩ mình đã thầm yêu anh ấy một thời gian dài. Câu chuyện diễn biến càng ngược đời hơn, khi anh chủ động đi cùng hội bạn của tôi, nán lại khi màn ảo thuật đường phố kết thúc.
Anh ấy nói, cái tên Lam Khiết thực sự rất có ý nghĩa. Chúng tôi rong ruổi đi ra ngoại thành, cùng ngắm bầu trời đêm rộng lớn và chân thực nhất. Tôi yêu những khoảnh khắc yên bình này, cứ nhắm mắt, tựa vào lưng anh, để thời gian bỏ lại sau lưng mình.
***
Ngày….tháng…năm…
Ngày….tháng…năm…
Kết hôn.
Tôi đã biến được điều ước quãng đời sinh viên thành hiện thực. Anh ở trước mặt tôi, trao nhẫn cho tôi, ánh mắt anh phản chiếu ánh mắt tôi, cả hai tâm hồn như đồng điệu thành một.
Hạnh phúc.
Tôi đã nắm lấy hạnh phúc, trên quãng đường dài để tìm kiếm nó.
***
***
Ngày…tháng…năm
Đã lâu lắm rồi, tôi mới có thể đọc lại nhật kí của mình.
Kể từ sau tai nạn, tôi ngồi trong nhà, giống như sống thực vật, cả thể xác và tâm hồn đều mệt mỏi rã rời.
1 năm, 2 năm,3 năm, 4 năm….Mỗi lần đọc lại nó, con tim tôi như vỡ nát. Khi trí nhớ ngày càng kém dần, tôi nhận ra nhật kí là công cụ hữu dụng. Anh đã kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe, nhưng tôi chỉ thu nạp được một chút ít.
Tôi lấy những câu chuyện anh kể làm động lực chiến đấu với bệnh tật. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, tôi đều âm thầm chiến đấu với chính mình, không được phép quên anh.
Nhiều lúc tôi tự hỏi lòng, nỗi sợ nhất với mình có phải chết hay không? Tôi biết rằng, chết chỉ là nhắm mắt trở về thế giới bên kia, tôi không sợ hãi, nhưng điều giày vò nhất chính là tôi dần quên mất anh.
Mỗi lần nhìn anh kiên trì kể lại, tôi cảm thấy mình như kẻ phản bội. Tôi đọc nhật kí hàng mấy lần, nhưng sáng hôm sau lại quên đi tiếp một điều gì đó.
Ngồi lặng trong bóng đêm, tôi bật khóc.
***
Ngày…tháng…..năm
Đây có lẽ sẽ là trang nhật kí cuối cùng của đời tôi.
Tôi nhận ra tình trạng sức khỏe xấu của mình, cảm nhận rõ ràng ngày chia li đang đến gần. Nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy bầu trời trước mặt mình không hề u ám đi, khi có anh bên cạnh, chăm sóc, lo lắng cho tôi.
Một người từng nói: “ Không sợ chết, chỉ sợ sự chia li”.
Tôi chậm chạp nhắm mắt lại, để dòng nước mắt chảy xuống trang nhật kí ố vàng của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn ngờ ngợ khi tiếp xúc với anh, cả khuôn mặt anh trong quá khứ tôi cũng không thể nhớ ra. Những câu chuyện anh kể dần dần khiến tôi ngờ vực bản thân. Tôi còn nhớ điều gì? Cả chính cái tên mình, trong một lúc nào đó khiến tôi quên mất đi.
Lam Khiết, có nghĩa là bầu trời trong xanh, cao vời vợi, tạo cho người nghe cảm giác yên bình tận tâm.
Người cha quá cố của tôi, đã đặt cho tôi cái tên ý nghĩa như thế. Nhưng khi anh giải thích, tôi càng yêu thêm nó, giống như một người lạc quan, tinh khiết như bầu trời sớm mai vậy.
“Nếu em quên, anh sẽ lại kể từ đầu. Ngày qua ngày, em sẽ nhớ lại, sẽ nhớ nhiều hơn xưa nữa!”, anh thể hiện sự quyết tâm, kiên trì, khiến tôi không thể nào bỏ cuộc được.
Lúc này bầu trời đang mưa, không khí lạnh lẽo tràn vào trong căn phòng.
Tôi chợt nhớ lại một chi tiết quan trọng, hình như tôi đã từng gặp người thanh niên, cùng đứng với mình tại chỗ trú mưa ngày đó. Áo của anh ướt, nước mưa chảy xuống khuôn mặt, nhưng trông vẫn rất thư sinh, đẹp trai đến lạ….
Hình ảnh cuối cùng về anh, là những hình ảnh kiếp này tôi lưu giữ. Nhưng tôi không bao giờ có cơ hội trả ơn anh, dù đã đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Thật sự có kiếp sau, phải không?
Vậy thì, hãy để kiếp sau, em sẽ nguyện yêu anh hết lòng.
***
0 comments:
Post a Comment