Ngày nghỉ 10.3, ai ai cũng về quê mà tụ họp bên gia đình từ bên các nẻo đường trong SG dẫn ra QL 1A đều đầy ngập người. Mọi người đều hớn hở háo hức có 1 nơi nào đó có 1 con bé chỉ biết ngồi 1 mình bên cạnh cái máy tính.
Tôi ở nơi này cũng muốn về quê như bao người nhưng mà sao mà tôi làm không được, tôi nhớ nhà đến điên người. Nói chứ mọi người không tin được chứ tôi chỉ biết đi xe máy từ quê Tiền Giang lên SG mà thôi còn xe khách thì chưa hề đi 1 mình lần nào….Được nghỉ 3 ngày mà tôi không muốn về quê vì muốn ở lại SG viện lý do là bạn con nó về quê rước em gái lên nên con không về được mẹ à. Gọi điện thoại về nhà nói như thế….tôi quá vô tâm vớ 1 lý do ngu xuẩn như thế…Nếu thực sự muốn về thăm nhà thì lúc nào xế cũng sẵn sàng đèo về…Gửi về cho cha mẹ tiền là thôi à…Tôi cười 1 cách điên dại nghĩ rằng mình thật là bất hiếu…….bạn bè nó hỏi sao mày không về……đành xấu hổ viện lý do tao lười về nhà…hôm nào gặp hen……..
Qua 3 ngày nghỉ ngày nào tôi khóc 1 cách âm thầm khi nghe bài giảng của thầy sư về mẹ….con sẽ về……..trong ấy có 1 câu chuyện tương tự trường hợp của tôi. Tôi bật khóc như 1 đứa con nít………..nghĩ về mẹ phải dãi nắng dầm mưa nuôi tôi ăn học đến ngày trưởng thành mà ngày hôm nay đủ lớn rồi ngày nghỉ không về thăm cha mẹ của nó. Tôi gạt nước mắt mà tập trung vào làm việc 1 cách điên cuồng trong vô thức tôi không biết tôi đang làm gì với máy tính của tôi nữa….gõ gõ…click click. Nếu thực sự nó có sự sống chắc lúc ấy nó cũng sỉ vào cái mặt của tôi rồi…đồ trốn trách sự thật. Làm sao tập trung được đây chứ… đối với mọi người tôi là con bé cứng rắn nhưng khi có cảm xúc là không dừng lại được.
Dồn nén cảm xúc lại mà đọc sách, xem tin tức tôi bỗng thấy có tin bão thổi về miền tây….bắt đầu lo sợ rồi đây….đánh điện về nhà thì nhà thì chưa có gì chỉ có mưa mà thôi…phù thổi phào nhẹ nhõm…Nơi này đây sao lòng trống vắng đến tột cùng cảm giác cô đơn bao trùm lấy tôi. Xem hình ảnh các bạn ở quê mà tôi chạnh lòng, ai bảo do mày mà thôi., tôi tự nhủ…….phải cố gắng mà vượt qua thôi. Con sẽ về nhưng không phải lúc này mẹ nhé……..
đọc truyện ngắn |
Chiều nay ở nơi này
Chợt nghe cơn bão ùa về
Thổi ngay đúng hướng ở quê nhà
Mà sao lòng con tê tái bồn chồn
Chỉ biết nơi này mà ngóng trông
Ở quê nhà cha mẹ chờ mong
Con bất hiếu chưa làm trọn bổn phận
Chỉ biết dùng tiền bù đắp tình thương
Tiền không mua được niềm hạnh phúc
Bù đắp tình thương của mẹ cha
Mà sao bao người vẫn muốn có
—————————————-
Bon chen len lõi ở xứ người
Mong sao mai này sẽ thành danh
Đền ơn cha mẹ 1 đời dưỡng dục
Mà sao giờ này con nhớ nhà
Cô đơn quạnh quẽ 1 mình ên
Nỗi nhớ đong đầy mà sao tả
Viết viết gõ gõ mà bày tỏ cùng ai
Nguyện ước trong lòng luôn muốn có
Con sẽ về lại quê nhà thăm mẹ cha
PS: Đây là cảm xúc của bản thân, khô khan của mình mà thôi mong các bạn đừng cười nhé……
0 comments:
Post a Comment